Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

Tình Nghịch Tam Thế Duyên

Tình Nghịch Tam Thế Duyên
Cổ Thần đang uống trà, nghe vậy một ngụm nước trà nhất thời phun ra, đang định tranh biện, nhưng nhìn nhãn thần Hư Tử Uyên, trong lòng không khỏi có chút áy náy, nói:
- Sư tỷ, ta vốn dĩ muốn cả đời cả kiếp này chỉ sống với một mình sư tỷ., nhưng sau đó… sau đó… sau đó ta cũng không biết tại sao nữa.
- Tiểu Bạch và ta sớm chiều cùng nhau, nàng ấy từ một con tiểu hồ ly không hiểu chuyện, dần dần biến thành một đại cô nương rất hiểu lòng người, cùng ta trải qua hoạn nạn, cùng sinh cùng tử, dần dần đi vào trong tim ta, về phần Tiên Âm, giữa chúng ta vốn dĩ có thể duy trì khoảng cách, giống như Tự Ngọc bây giờ, nhưng thiên ý trêu ngươi…
Hư Tử Uyên phì một tiếng, bật cười, nói:
- Sư đệ, xem chàng căng thẳng chưa kì, ta chỉ nói vui mà thôi,  Tình Nghịch Tam Thế Duyên lúc đó ta ốm đâu bệnh tật, sợ liên lụy chàng, khó khăn lắm chàng mới chuyển sự chú ý sang phía người khác, Tiểu Bạch cùng chàng cùng sinh ra tử, hôm nay thân hãm thiên đình, đương nhiên phải cứu nàng ấy ra, đến lúc đó, ta và Tiên Âm, Tự Ngọc, Tiểu Bạch bốn người cùng đi theo chàng, sau đó đón cả phụ thân phụ mẫu chàng đến, cả gia đình đại đoàn tụ.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên, nói:
- Sư tỷ, nàng nghĩ xa quá đấy!
Hư Tử Uyên nói:
- Vậy thì nói gần, chàng và Tự Ngọc…
Cổ Thần trực tiếp ôm Hư Rử Uyên vào lòng, Tình Nghịch Tam Thế Duyên ngắt lời nàng, ngã xuống giường, nói:
- Chuyện Tự Ngọc đợi ta quay về trung thổ rồi tính, nói gần, hai chúng ta phải âm dương hợp bích trước mới đúng…
Sáng sớm hôm sau, Cổ Thần và Hư tử Uyên rời khỏi Chiến Thần điện.
Hư Tử Uyên quay đầu nhìn Chiến Thần điện, nói:
- Sư đệ, chàng thật sự không muốn cáo biệt Tự Ngọc?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét